Bài quan tâm
Có thể bo rằng bà con miền Nam ăn tết to hơn : xí nghiệp , Công ty , tư sở , công sở nào cũng cứng rồi quay ra uống lave , nhậu với thịt quay bánh hỏi , không cứ vào đúng ngày rằm tháng bảy mà có thể vào bất cứ ngày nào từ rằm đến ba mươi , vui lắm , nhộn nhịp lắm , nhưng không có mấy nhà nấu cháo bầy ra đường và bầy chè lam , bỏng bộp để tiếp đón những oan hồn đi qua , như ở Bắc. |
Tôi còn nhớ lúc nhỏ , vào những đêm cúng cháo chúng sinh như thế xong rồi , lên giường nằm ngủ , tôi thích tưởng tượng ra những cảnh cô hồn ở các nơi kéo nhau về ăn cháo , tranh giành bỏng bộp chè lam lam và giành giựt nhau những cái áo cắt bằng giấy tàu xanh đỏ , những thoi vàng bẻ bằng nan nứa ngoài bọc giấy vàng hay những tờ giấy tiền làm bằng những tờ thiếc tráng tượng trưng cho bạc và những tờ thiếc quét “hoè” tượng trưng cho vàng. |
Các chiến sĩ cảm tử Thủ đô đốt pháo đón quà của hậu phương gửi vào , ai cũng rưng rưng cảm động khi được ăn bánh chưng xanh , chè lam , mứt cùng rau tươi , thịt bò , thịt lợn tươi , đọc thư. |
Thế nên những chiếc bánh tẻ , những mâm chè lam và những chum tương nâu óng sân nhà làng Ðường Lâm , cứ hết lại có , hết lại có , là bởi nhiều người mê thích , là do chính người ở đây cũng tự hào mà khoe món ngon của mình ra với khách thập phương. |