ở đây , xoài tháng năm nhiều vô kể mà thơm , mà ngọt cứ lừ đi , chẳng lẽ vì thầy thuốc bảo là nóng mà phải chịu buộc mồn buộc miệng hay sao ? Mà tính tôi lại thích hồng bì , nói dại đổ đi , bây giờ có ai ở Bắc Việt vào cho một mớ , vở cứ bóng như da đồng , ăn mới đến môi đã trôi đến cổ , mà bảo tôi đừng nên đụng tới vì sợ kiết lỵ hay phi chánh trị , nghe sao… vô được ! Bắc Việt mền thương ơi ! Nhớ Bắc Việt ngày trước quá , nhớ sao nhớ quá thế này ! Mà càng nhớ lại càng yêu , vì Bắc Việt ngày trước tự việc nhỏ đến việc to , từ khía cạnh ngày sang phưng diện khác , lúc nào cũng giữ nguyên được đặc tính của mình , không bi chi phối 'i , không bị ai cho được vào trận hoả mù để rồi từ đó bỏ đặc thái của mình đi tìm cái mới lại chưa chắc đã là bổ ích , chưa chắc đã hợp với dân tộc Việt. |