Bài quan tâm
Chàng không giữ được nữa : Anh cười à ? Cười gì ? Chuyên chưa nhận thấy vẻ giận dữ của Trương , giọng nói bỡn thân mật : Lâu ngày không gặp anh , mừng thì cười chơi chứ cười gì ? Anh không biết tôi ốm sắp chết đến nơi à ? Chuyên chột nhớ ra : phải , đã lâu lắm , Trương có khám bệnh , chàng có nói lỡ câu gì ? Chuyên dần dần nhớ lại rõ hết cả. |
Thấy Loan nói giọng quả quyết , người đàn bà hơi chột dạ lùi dần ra cửa , rồi cầm tay con kéo đi , vừa kéo vừa lẩm bẩm chửi mắng. |
Nhưng thấy Liên vẫn giữ thái độ bình thường , không một lời nặng nề trách móc hay mỉa mai thì chàng cảm thấy hơi chột dạ. |
Rồi từ chột dạ trở thành khó chịu , bực tức vô cớ. |
Một cậu đứng trong giậu găng thò tay ra ngoài vẫy hỏi : Cô có bán chịu đấy chứ ? Cô hàng lắc đầu đáp : Không , tôi biết cậu là ai mà tôi bán chịu ? Anh em bạn đứng gần cô hàng cất tiếng cười to , nhưng cậu kia không chột dạ , không thẹn thùng , hỏi lại : Vậy là bà Cán xóm Ổi đâu lại không đến và cô là người nào dám đến bán tranh. |