Bài quan tâm
Tôi yêu đất nước tôi vì mỗi vùng có nhữ con cá lá rau rau , những hoa thm trái ngọt nổi tiếng , và tôi yêu người nước tôi đã khéo biết đem các thức ăn ngon lành nổi tiếng đó làm thành tục ngữ ca dao , muôn đời nghìn kiếp không sao quên được : cam Xã Đoài , xoài Bình Định , bưởi Đoan Hùng , mít Gio Linh , nhót Thanh Chương , tương Nam Đàn , nhãn Hưng Yên , giò Văn Điển , vịt Bầu Bến , gà trống thiến Lạng Sơn… Dưa La , cà Láng , nem Báng , tưng Bần , nước mắm Vạn Vân , cá rô Đầm Sét… Cũng vào mùa này đây , ăn mận ai mà không nhớ mận Thất Khê vừa giòn vừa thơm , ăn ngọt ơi là ngọt , na thì na Láng là ngon nhưng na Phủ Lý cũng là na có tiếng ; song lẽ đến bây giờ tôi vẫn chưa biết tại sao dứa ở Bắc Việt ngon lạ ngon lùng như thế mà không thấy có câu tục ngữ nào nói tới ? Tôi đồ chừng là tại dứa ở vùng nào cũng có mà ở vùng nào cũng ngon lành như nhau nên thành ra không có gì cần phải ghi nhớ nữa. |
Đến mờ mờ sáng , vác cái thân mệt nhọc ra về , bảo phu xe mắc cái áo tơi lên để cho hàng phố khỏi nhìn thấy mặt , có phải đã mấy lần người chồng ấy hé mắt nhìn ra ngoài đã thấy vợ đỗ cái xe nhà ở gốc cây đa ba ngọn , đi chợ thật sớm mua con cá lá rau cho thật tươi , thật rẻ , để cho cơm lành canh ngọt , chồng con vui vẻ , gia đình ấm cúng , thuận hoà ? Ghét không biết chừng nào cái thiếu thời đầy tự ái ! Mang tội lỗi cùng mình đến thế , người chồng đã chẳng biết thương người vợ mưa dầu nắng dãi mà lại còn lấy làm hả hê vì đã sống đúng theo lí tưởng của một người chồng kiểu mẫu lúc bấy giờ : vợ phải chịu thương chịu khó , còn chồng thì muốn ăn chơi chè rượu gì , tuỳ ý , vợ không có quyền can thiệp. |
Tụi trẻ này tuy sống bằng những nghề nhỏ mọn như bán cáo , bán xôi chè , bánh kẹo , hoa quả , bán các đồ chơi lặt vặt , đi ở bế em hay nhặt bóng quần , hoặc ăn mày , ăn cắp từ con cá lá rau ; tụi trẻ này tuy rách rưới , bẩn thỉu , nhịn đói , mặc rét luôn , nhưng hễ kiếm được tiền là phung phí. |