Bài quan tâm
Trương thấy mình điềm nhiên như làm một công việc rất tàm thường , chàng thốt nghĩ đến lúc đưa thư cho Thu , lúc ấy chàng cũng không cảm động gì cả như bây giờ. |
Thấy Dũng và Trúc vào , chàng điềm nhiên rút một quân bài trong bọc và xướng to : Nhị văn , chờ mãi nhị văn bây giờ mới thấy đến. |
Sinh để tay lên tay người con gái nói : Tay cô lạnh giá cả , tội nghiệp quá ! Nhìn đến cô bé thì cô bé vẫn điềm nhiên như không , cho Sinh sờ tay mình là tự nhiên , cười nói một cách ngây thơ : Ngồi đây ấm quá nhỉ , nhưng ấm quá chốc nữa ra lại lạnh. |
Dũng nói : Sư bà cho phép tôi đi trốn... Nhưng ẩn đâu , ẩn đâu bây giờ ? Trong lúc sư bà còn đương lưỡng lự chưa biết xử trí ra sao , thì sư cô điềm nhiên , nói một cách bình tĩnh như không : Được , ông vào buồng tôi mà ẩn. |
Chương cố lấy giọng điềm nhiên nói câu ấy , làm như mình không lưu ý đến bà phủ và cô Thu. |