Bài quan tâm
Nhìn một lúc lâu , chàng rút ví và giơ ra ánh đèn điếm số tiền còn lại. |
Thỉnh thoảng thấy cảnh đẹp , trời chiều man mác , điếm cỏ cầu sương mà tự nhiên bật miệng ngâm lên câu thơ chữ tây , lại vội vàng nhìn quanh xem có ai nghe thấy không ? Về sau phải tập luyện cho quen , bây giờ thật là An Nam rồi. |
Ông phán ném cái khăn mặt vào chậu thau , nước bắn tung toé cả ra sập : Thế thì giỏi thực ! Thế thì mày giỏi thực !... Mày cạo răng để làm gì , hừ con kia ? Để đánh đĩ , phải không ? Ông quay lại nói với bà phán : Ngữ này hỏng !... Nó đến làm điếm nhục gia phong mất thôi. |
Ông phán cố dấu tiếng thở dài , và lạnh lùng nói : Sao mày không để cho nó chết ? Chết đi còn hơn là sống mà làm điếm nhục gia phong. |
Trong thấy họ tấp nập làm lụng , Sinh lại nghĩ đến cái bếp nhà mình bây giờ vẫn còn tro lạnh , chàng lại lo không biết vợ đi từ sáng đến giờ sao mãi không thấy về , mà về không biết có đem cái gì không , hay lại chỉ một mối thất vọng như nhiều lần... Nghĩ đến , Sinh lại đem long thương , thương người đàn bà xưa nay vẫn quen thói đài điếm phong lưu , mà bây giờ phải chịu khổ vì chàng... Hai bên gặp gỡ nhau trong một tiệc rượu dưới xóm cô đầu. |