Bài quan tâm
Ông tổng đốc lo lắng , rụt rè không dám vội tiến binh , liền cho một đoàn thám tử mười người , cưỡi ngựa phi qua đồi Tây để xét tình hình hư thực. |
Vì chàng vừa tưởng tới ông huyện Khiết và ông tham đoàn , nhớ tới dáng điệu xoắn xít của họ đối với bà phủ và cô Thu. |
Ừ , vì sao chàng cứ loay hoay nghĩ tới Thu và hai người kia ? Cô Thu , cô láng giềng mà chàng gặp mặt có đến hàng trăm , hàng nghìn lần cớ sao đêm nay chàng phải băn khoăn nghĩ tới ? Cô ấy tốt hay xấu , cô ấy sẽ vợ Khiết hay sẽ là vợ đoàn thì phỏng có can dự gì đến chàng ! Đêm đã khuya rồi , vì đồng hồ treo đã đánh hai giờ từ nãy , sao chàng chẳng tắt đèn đi ngủ ? Chương nghe như có ai thì thầm bên tai những câu ấy... Nhưng đêm xuân yên tĩnh , mát mẻ , dịu dàng vẫn gợi những tư tưởng êm đềm về một cuộc đời mơ mộng. |
Khiết và đoàn đưa tay bắt tay chàng , còn Thu thì đứng nhìn chàng nửa như buồn rầu , nửa như bẽn lẽn. |
đoàn tán một câu : Bẩm cụ vâng , ắp pê ti tip một hồi thì vừa lắm. |