Bài quan tâm
Ai thích cay , ăn vài miếng lại cầm cái cuống xanh của một trái ớt đỏ , cắn một chút , một chút thôi , rồi vừa ăn vừa suy nghĩ thì mình dù lãnh đạm với cuộc đời đến bực nào cũng phải thương hại cho những ai không biết thưởng thức mùi thịt chó ! Tài thế , sao mà cứ cái thịt ấy làm món gì ăn cũng cứ ngon ở Có thể anh không thích tái chó , đuểnh đoảng với món nem chạo , thấy món cari chó cũng ngon nhưng không thú vì nó không được thuần túy Việt Nam ; nhưng đến cái món dựa mận thì nhất định cả trăm người ăn thịt chó đều phải công nhận đó là một món ăn... bất hủ ! Chẳng biết ông tổ nào nhà mình , trong một phút xuất thần , lại nghĩ ra một món kỳ tuyệt đến như thế được? Tôi dám nói quyết với các anh rằng có nhiều lúc ngồi thưởng thức món đó , tôi đã từng ví với bản nhạc "Le Danube Bleu" của Johan Strauss(1) , nó dìu dặt , khoan thai , cuồn cuộn một cách êm dịu , có đôi khi lại như nhảy nhót lên trong ánh sáng. |
Cái gì mà lại có thứ cháo loãng thờ , loãng thệch nước đi đàng nước , cái đi đàng cái , lềnh bềnh mấy miếng tiết , cháo và tiết rời rạc , đuểnh đoảng như "ông chẳng bà chuộc" vậy ! Không , cháo lòng phải là một cái gì khác thế , lạ lùng , huyền bí và lâm ly hơn nhiều lắm. |
Hành không nhiều , chỉ vừa đủ ngát thôi ; cháo không thô và sặc mùi "mà dầu" như kiểu "kêạp chúc" nhưng cũng không vì thế mà đuểnh đoảng hay nhạt nhẽo. |
Tôi ăn đuểnh đoảng , nhấm nháp. |