Bài quan tâm
Tả pín lù , ăn thô và béo quá , nước lại ngọt một cách giả tạo ; đồ lâm vố thì lai căng , lổn nhổn , ăn một miếng chơi , cũng được đi , nhưng đến miếng thứ hai thì "chán mớ đời" ; còn sà bần kể cũng hay , nhưng không hiểu làm sao tôi cảm thấy nhạt nhẽo... và duy vật như kiểu cô gái Việt học trường đầm , thân thể cứ căng ra mà lại mặc một cái quần cóc se , rất chật , đi núng na núng nính như biểu diễn rum ba ngoài phố. |
Luôn luôn , ông trở về với mình nhưng cũng luôn luôn , ông nâng mọi chuyện lên , thành những nguyên lý : Xưa nay tôi vẫn thấy cần quan niệm như duy vật biện chứng , duy vật lịch sử vẫn dạy , tức là hoàn cảnh tạo nên tính cách con người. |