Bài quan tâm
Suốt quãng đời trung học , Hà Lan ngày nào cũng ngồi lẫn trong những tà áo trắng dưới gốc dương liễu , bỏ mặc tôi với những buồn vui không người bày tỏ , những ước mơ xa vời và những trận đánh nhau ngày càng hiếm hoi nhưng không thiếu những vết bầm đáng giá , luôn luôn hoài vọng bàn tay chăm sóc năm nào. |
Tôi làm chàng Trương Chi , hát những lời hoài vọng tình yêu. |
Tôi khác. Không ai bắt tôi phải hoài vọng kỷ niệm |
Nó mang vào mối tình tôi một niềm hoài vọng không nguôi. |
Tiếng Thi hoài vọng ra rõ to , nhựa nhựa : … Thơ phú bây giờ bốc mùi tử khí nhợt nhạt đến không đọc được Vẫn những lão già lẩn thẩn không chịu nhường chỗ cho ai và vẫn cái bọn choai con ôm chân bợ đỡ kiếm cái danh nhớp nhầy , vẫn những thằng cha làm thơ thì ít , làm chính trị thì nhiều. |