Bài quan tâm
Tôi thẫn thờ đọc những dòng chữ ghi trên từng mộ chí và tôi tưởng tượng đến những người ra đi mong có ngày về , mà không may giữa đường bị tử thần cướp đi , những người chồng lúc lâm chung còn cầu Phật khấn Trời run rủi cho được gặp con thơ vợ dại và những người đàn bà tình duyên trắc trở không được sống với người thương “mong cho ai kia xét thấu nỗi lòng để yên tâm nhắm mắt nơi chín suối…” Thôi , bây giờ thì bao nhiêu oán hận , buồn thương , bao nhiêu mộng ước mơ , bao nhiêu sầu li biệt đều trôi theo khói sóng , bóng mây , tàn với lau tàn , trăng úa. |
Mộng đẹp chôn cả ở dưới đất : thế là xong ! Rồi thì ngày rằm , mồng một hiện về mà nghe kinh cứu khổ và những ngày xuân như ngày này được những người nặng một tấm lòng thương cảm dừng chân đứng lại , đọc vài hàng trê mộ chí í và cảm nghĩ : “Ngày xưa , đã có một người bị chiến tranh chia rẽ , mỏi mắt chờ trông…” Không ai còn khóc ai nữa. |