Bài quan tâm
Cha mẹ tóc bạc da mồi Ơn thâm em đền bồi không phỉ Nên em giãi thân hèn , kim chỉ nuôi thân Ơn cha rộng thinh thinh như biển Nghĩa mẹ sâu thăm thẳm tợ sông Thương cho thân em là gái chưa chồng Mà lắm điều cực nhọc , não lòng thế ni Công sanh dục , bằng công tạo hoá Có cha mẹ sau mới có chống Em nhớ khi dìu dắt ẵm bồng Cho nên ngày nay , dẫu thiên lao vạn khổ , em cũng vui lòng chẳng than. |
Thương nhớ não lòng não ruột , nhưng biết làm sao hở Khoái , hở Lăng ? Mà cháu Khanh , có phải sau khi ở Trung Quốc trở về , cháu đã có gia đình rồi phải không ? Nhớ lúc ra đi , đứa cháu ấy mới có bảy tám tuổi , theo bà ra bến nước tiễn đưa ông , nào đã biết chi là buồn. |
Nghe mà não lòng ! Cái lão chán đời này bị một vố đau điếng thì kệch chứ gì. |
Tôi đã đi thăm khắp các vùng quê , tôi đã thấy nạn khủng khoảng , những tai trời ách đất , hạn hán , hạn sâu cắn hại mùa màng... Tôi đã thấy dân quê đào củ chuối mà ăn , giết nhau vì một vài đồng xu , một người cha bán một đứa con lên ba tuổi lấy tám hào để đóng thuế và để con không đến nỗi chết đói... Tôi đã thấy những cảnh lầm than , những cảnh ai oán , những cảnh não lòng ! Tôi... tôi cũng là người , tôi không thể... không thể... không sao...". |