Bài quan tâm
Nàng cười ngặt nghẽo rồi tiếp theo : Độ này nghe chừng đã quen , gọi bác cả là bác Hàn không thấy ngượng mồm , chướng tai nữa. |
Nàng cười lên khanh khách : Cái vòng đen ấy mình vẽ tự bao giờ vậy ? Minh không trả lời vợ , chàng nghiêng đầu liếc mắt nhìn ra nhìn ra trước mặt rồi tươi cười nói : Anh nhìn thấy mình rồi ! Liên vẫn ngắm chồng cười ngặt nghẽo . |
Chàng nhanh nhẩu hỏi : Sao lại suýt nữa ? Tôi chưa nói chuyện với anh về chuyện vợ con của tôi hả ? Văn cười ngặt nghẽo rồi nói tiếp : Tôi nhận được dây thép nhà gửi lên bảo về ngay. |
Đưa tay trỏ vào Minh đang thiu thỉu ngủ trên chiếc ghế bành dài , Nhung nói với Đức : Con bé nó giống mẹ nó in hệt ! Hễ say là trở nên tai ác lạ lùng ! Tôi có thấy Mạc yêu quý của tôi ác chút nào đâu ! Thì vợ anh Minh cũng là dân bánh hoa , nó còn lạ gì nữa ! Thế mà đứng trước anh ấy nó cứ gợi mãi đến chuyện bán hoa bán quả ! Đức bưng miệng cười ngặt nghẽo : Thế à ? Vậy ‘toa’ có gặp vợ hắn ngồi bán hoa ở chợ không ? ‘Moa’ nghi lắm ‘toa’ ạ ! ‘Toa’ ngờ gì ? Không... mà thôi ! Xếp câu chuyện ấy qua một bên đi ! Thật ra ngay lúc mới gặp Liên , Nhung đã ngờ ngợ và đoán ra cô nàng gánh hoa đến nhà mình bán hôm nào. |
Sang năm hết trở , thế nào bên cụ Chánh... Mai cười ngặt nghẽo khiến cô Liên thức giấc chép miệng thở dài , càu nhàu , rồi Mai thì thầm với Huy : Em ơi , con ông Chánh đã lấy con ông Hàn làng Yên Ninh rồi. |