Bài quan tâm
Chàng tự cảm thấy mình tầm thường và... khốn nạn làm sao ! Chàng giật mình và tỉnh ngộ khi hiểu được là cái tầm thường và cái khốn nạn kia chỉ cần một phút hay một giây ngắn ngủi thôi , là có thể đánh ngã gục mình như chơi ! Và giây phút đó chính là sự khác biệt giữa lòng cao thượng và hạng vô lại ! Phải , con người vẫn chỉ là con người ! Con người không phải là thần thánh , dù không phải là giống ‘bốn chân’ ! Đứng trước sắc đẹp dịu dàng âu yếm , bất luận là ai , dù có giáo dục , căn bản đạo đức đến đâu cũng không sao tránh nổi sự rung động , sự thèm muốn khao khát... Nếu cái giây phút oan nghiệt kia là sự thử thách , xem chúng ta ‘vĩ đại’ đến bậc nào , thì chính nó cũng lại là điều nhắc nhở cho chúng ta biết rằng : ‘chúng ta vẫn chỉ là con người mà thôi !’. |
Hình như những sợi dây đã từng ràng buộc tâm trí bà với thực tại , từ sợi tơ mềm như tình mẫu tử cho đến những dây oan nghiệt như cơm áo , những sợi dây chằng chịt đó dần dần nới lỏng. |
Tuy nhiên cũng chính thứ máu oan nghiệt , hãi hùng đó gieo rắc sự hoang mang khiếp sợ cùng khắp. |
Đó là , chẳng hạn , trong Sông Đà , những trang miêu tả ngọn núi Lai Châu , cuộc đời oan nghiệt của các cô xoè , hoặc khung cảnh con sông Đà chảy giữa đôi bờ tiền sử. |
Khi nghe nói , bà đã hét lên : Trời ơi ! oan nghiệt ! Mày đi phá ngay ! Con không thể ! Vậy mày đi đâu thì đi ! Chị chỉ biết xin mẹ thương con mà tha thứ. |