Bài quan tâm
Dì Tư Béo chạy vào cầm cây phất trần bằng cuống quài dừa nước quét lạch xạch trên bàn rượu. |
Chú Huỳnh Tấn quay sang bảo tía nuôi tôi : Bà già tâm lý lắm ! Biết anh em rách , gởi cho ngay cái thứ mình cần mới thích chứ ! Thầy giáo Bảy ngồi cầm cái cuống quài dừa nước đã đập tơi dùng làm phất trần xua muỗi quơ qua quơ lại , mỉm cười nói thong thả : Đồng bào đều biết chúng ta ở đây mà anh em chúng ta có người nào hở môi chỉ chỗ cho họ biết đâu ! Như vậy thì... khu rừng này đâu có thể chắc chắn bảo đảm che giấu được những cái lều này... Chú Huỳnh Tấn nhướng mắt cười hì... hì... Che mắt địch thôi ! Chúng ta làm sao che giấu được với đồng bào ! Anh nói có lý ! Thầy giáo Bảy gật gù tiếp. |
Người bạn hàng nọ vừa ngừng tiếng cười , một người đàn bà khác quài tay vuốt lưng Bính : Phải đấy , gọn ghẽ và tươi như hoa thế này mời ai mà chả đắt nhời ! Bính lặng không đáp vì chợt nhận ra có một bà cụ già đương chăm chú nhìn mình , Bính đăm đăm nhìn lại rồi chạy đến , rụt rè hỏi : Thưa cụ , cụ là người bến Sòi ở Nam Định ta phải không ? Bà cụ ngờ ngợ gật đầu : Phải , mà cô là cô Bính con ông lái Thìn ? Bính mừng rỡ , mời bà cụ lại hàng mình , nhường cái ghế con cho bà cụ ngồi và gọi hàng trầu nước đến. |
Vẫn chỉ có một chiếc quần trên thân thể ở trần , kẻ mắc chứng tâm thần khoát tay chỉ tứ tung : Có bạo loạn , có đứa vượt biên ! Chúng bắt người , giết người , mổ thịt người ở ngoài bãi biển kia kìa ! Vớ vẩn nào Vị chủ tịch làu bàu Về ngủ đi ! Toàn tưởng tượng ra những trò quài quỷ ! Trong nhà đèn không thắp sáng , ngoài trời chỉ cỏ mây đen trôi vần vũ , người đứng đầu thị trấn vô tình không nhìn thấy những vệt máu loang ra trên vai , trên ngực và đôi mắt thất thần có ngấn nước đang đau đớn tận cùng của người đang đứng trước mặt mình. |
Lãm quờ tay lên túm được cổ áo hắn và nhanh như quài búa anh vung mạnh người. |