Bài quan tâm
Thử tưởng tượng : chín mười giờ đêm , cả nhà đi ngủ rồi , mình lò mò trở dậy , ngổi vặn máy nghe một mình bài thơ thảm thiết ấy với một giọ quỷ khốc thần sầu ^`u thì đã rợn tóc chưa ? Thật tình , tôi không ngạc nhiên chút nào khi thấy có những cô hàng xóm người Nam thấy tôi nghe bài đó , sáng hôm sau , hỏi tại sao tôi lại có thể nghe một cách thích như thế và các cô lại không ngại nói trắng ra là các cô nghe “tởn” lạ lùng vì nó “ma quái” quá ! Muốn chê gì , mặc , tôi cứ nghe như thưởng. |