Bài quan tâm
Tôi còn nhớ , nhớ rõ ràng lắm , những đêm mưa dầm gió bấc , trong một căn nhà không đèn lửa gì cả và ran ran tiếng muỗi , trên một cái phản lung lay , hai thân hình nhọc lả co quắp trong một chiếc chăn rách mướp , ông chú dượng tôi và tôi không ai nói với ai nửa nhời vì không đủ sức mà nói và cũng cảm thấy tiếng nói lúc bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì hết , chỉ làm đau tủi thêm hai con người muốn mà chẳng có việc gì làm để được sống. |
Người em nóng ran ran , em không chia hạt vừng cho anh. |
Hạnh dắt xe trầy trật theo vệ cỏ , hoàng hôn buông xuống phía chân trời cùng với tiếng ếch nhái bắt đầu cất lên ran ran . |