Bài quan tâm
Chàng ngẫm nghĩ : Đàn bà họ tinh ranh lắm. |
Nàng xem thư chỉ khóc rồi có khi nào nhớ chồng , lên tít trên đỉnh đồi cao mà đứng trông , có khi về nhà bố mẹ đẻ ra ngồi quay tơ ngoài sân , tưởng tượng đến lúc gặp gỡ , người thư sinh từ mấy năm về trước ; những lúc ấy thời nàng lại đẹp lên bội phần , ai cũng thương mà ai cũng yêu , trong làng nhiều người rắp ranh bắn sẻ : một ông giáo có quen ông tú , goá vợ đã lâu cũng đem bụng yêu nàng , cho mỗi sang hỏi. |
Mạc mỉm cười khi nhớ tới lời Nhung nói : “Vợ anh ấy cũng bán hoa”... Nàng nhí nhảnh hỏi một cách tinh ranh : Anh quen cô hàng hoa đó à ? Phải ! Thú nhỉ ? Mà trông cô ta đẹp lắm anh ạ. |
Và nàng ranh mãnh hỏi tiếp : Anh có mang ơn dì tôi không ? Thưa cô , mà ơn việc gì ? Còn khéo giả vờ ! Nhờ người ta giữ anh Minh ở đây cho nên anh mới được tự do hú hí với cô hàng hoa xinh đẹp kia mà lại còn hỏi ơn về việc gì ! Văn tức bực vô cùng. |
Mạc nháy mắt nói với Văn : Thú nhỉ ?... Thế mà cứ giấu giếm mãi ! Văn đỏ mặt tức giận định bỏ sang toa xe khác thì Mạc tinh ranh giữ chàng lại hỏi : Đưa nhau đi nghỉ mát ở đâu đấy ? Văn cau mặt cự lại : Đừng có nói bậy ! Chị Minh đấy ! Mạc phá lên cười nói : Thì ai còn lạ gì cô hàng hoa xinh đẹp kia. |