Bài quan tâm
Thốt nhiên Bính dừng bước , trong một phút Bính tưởng như là bến sòi quê Bính. |
Người bạn hàng nọ vừa ngừng tiếng cười , một người đàn bà khác quài tay vuốt lưng Bính : Phải đấy , gọn ghẽ và tươi như hoa thế này mời ai mà chả đắt nhời ! Bính lặng không đáp vì chợt nhận ra có một bà cụ già đương chăm chú nhìn mình , Bính đăm đăm nhìn lại rồi chạy đến , rụt rè hỏi : Thưa cụ , cụ là người bến sòi ở Nam Định ta phải không ? Bà cụ ngờ ngợ gật đầu : Phải , mà cô là cô Bính con ông lái Thìn ? Bính mừng rỡ , mời bà cụ lại hàng mình , nhường cái ghế con cho bà cụ ngồi và gọi hàng trầu nước đến. |
Cái làng gần bến sòi kia Bính cũng khó mà trở lại. |
Qua những giọt nước mắt đầm đìa , Bính thấy hiện vụt ra một cảnh mịt mù , buồn tẻ trong lớp tre xanh rì ở đằng tít xa... Làng sòi ! Làng Sòi ! ...Sáu năm đã qua... lâu biết bao... dài biết bao ! Mà biết đến bao giờ Bính mới có được một cuộc đời trong sạch êm đềm như cuộc đời của mọi người trong buổi đầu xuân ? Khó lắm. |
Qua những giọt nước mắt đầm đìa , Bính thấy hiện vụt ra một cảnh mịt mù , buồn tẻ trong lớp tre xanh rì ở đằng tít xa... Làng sòi ! Làng Sòi ! ...Sáu năm đã qua... lâu biết bao... dài biết bao ! Mà biết đến bao giờ Bính mới có được một cuộc đời trong sạch êm đềm như cuộc đời của mọi người trong buổi đầu xuân ? Khó lắm. |