Bài quan tâm
Nhưng tôi giúp gì anh được , các công việc tôi học mấy năm trời vứt đi cả , lệ luật mà tôi nhồi vào óc bấy lâu dùng ở cái xã hội nhân công tổ tạo này thời nay còn được , chứ nó sống sượng lắm nên quẳng nó đi cho nhẹ óc , trước kia tôi cũng có cái ý nghĩ như anh , nhưng còn mập mờ chưa rõ , là vì sợ người khác , sợ người khác họ chê là tại mình dốt , mình yếu nên không chen được với họ nên mới đâm ra nghĩ như thế. |
Có lẽ Chương cho hoa và tranh là hình ảnh của mỹ nhân chăng ? Hay cô Loan , vị hôn thê tàn nhẫn của chàng , khi xưa thích hoa và tranh ? Chẳng biết vì cớ gì , nhưng học trò còn nhớ một lần , năm mới , đem đến dâng chàng một bó hoa cúc , chàng trả lời một cách sống sượng rằng nhà chàng không có lọ để cắm. |
Lộc vội đáp : Thưa ông , chính tôi xin ông kể hết sự thực cho tôi nghe , dù sự thực ấy có sống sượng đi nữa cũng mặc lòng. |
Cháu biết lắm. Không bao giờ cháu ngờ vực cụ , cụ dung thứ cho mấy lời sống sượng của cháu , cụ tức là cái biểu hiện , tức là một người đại diện cho nền luân lý cũ |
Khéo thì chỉ tối nay là... Thấy câu nói của mình quá sống sượng làm mặt Hảo tái đi , ông Canh hối hận tiếp luôn : Tôi đã hết sức chữa , nhưng biết làm thế nào... Bệnh nặng rồi mới cho tôi biết. |