Bài quan tâm
Ông phủ quay lại bảo người lính lấy thau nước và kho trông thấy chàng , ông gắt : Anh lại cho nó vào đây. |
Rồi nàng vui mừng cuống quít bảo : Anh vào đây ! Anh vào đây ! Nàng gọi người nhà pha nước uống và lấy thau rửa mặt , rồi ngồi xuống trước mặt Phương , nhìn chàng , tươi cười như người sung sướng quá : Sao anh trông buồn thế kia ? Phương nhìn chung quanh mình xem có người nhà không , rồi hỏi nàng một cách nghiêm trọng như có ý trách : Anh thật chưa hiểu vì cớ gì tự nhiên em bỏ Hà Nội lên đây , không cho anh biết một lời ; có phải là ông Hàn bà Hàn bắt em lên đây , để không cho anh được gặp mặt em nữa không ? Dẫu thế nào di nữa , sao em không có một lá thư nào cho anh cả ? Vì cớ gì vậy em Minh ? Vì cớ gì ? Chẳng vì cớ gì cả. |
Cả gia đình bác Nàng (người nhà quê thường gọi nhau bằng tên con) tấp nập rộn rịp , nào kẻ đi lấy thau , nào người đi đun nước vì ai ai cũng hiểu rằng mỗi khi có khách của chủ về ấp đánh quần hay câu cá là một dịp kiếm được lời. |
Chú Lan nghe Ngọc nói , tủm tỉm cười , đi rạ Mấy phút sau chú bưng lên thau nước , Ngọc trông thấy vội vàng đứng ra hiên : Cám ơn chú , chú để đấy cho tôi. |
Thấy chú tiểu Mộc bưng đặt thau nước trên chiếc ghế đẩu , Ngọc chợt nhớ ra và hỏi : Mấy giờ rồi chú ? Thưa ông , vào khoảng cuối giờ dần , sang đầu giờ mão. |