Bài quan tâm
Thỉnh thoảng một sợi tơ trời từ tên cao là là xuống lấp lánh ; hai người sợ sợ tơ vương vào mình cùng giơ tay đón lấy rồi nhìn nhau mỉm cười khi thấy trong tay không có gì cả hình như sợi tơ vừa tan đi cùng với ánh sáng. |
Mắt quầng , tóc rối tơ vương Em còn cho chị lược gương làm gì ! Một lần này bước ra đi Là không hẹn một lần về nữa đâu , Cách mấy mươi con sông sâu , Và trăm nghìn vạn nhịp cầu chênh vênh Cũng là thôi... cũng là đành... Sang ngang lỡ buớc riêng mình chị sao ? Tuổi son nhạt thắm phai đào , Đầy thuyền hận có biết bao nhiêu người ! Em đừng khóc nữa , em ơi ! Dẫu sao thì sự đã rồi nghe em ! Một đi bảy nổi ba chìm , Trăm cay nghìn đắng , con tim héo dần Dù em thương chị mười phần , Cũng không ngăn nỗi một lần chị đi. |
Anh ngả tay ra cho em đề bốn chữ \ " vạn thọ vô cương \ " Ở đây thì anh nói rằng thương Nay mai anh lui về chốn cũ Anh nỏ tơ vương cho cõi này. |
BK Cây cao , anh dứt nửa chừng Oán căn án nợ xin đừng oán duyên Cây cao bóng cả duyên mòn Ước gì tôi được chồng con với người Có anh như đũa có đôi Vắng anh em vẫn ngậm ngùi nhớ thương Khối tơ vương , ruột tằm vấn vít Bởi ông Tơ bà Nguyệt chưa xe Quan tướng nghe hiệu lệnh thì về Chữ dục đã vậy chữ tuỳ làm sao ? Muốn cho đông liễu tây đào Cảnh sầu thê thảm , lẽ nào thiếp mang Phòng khi lỡ bước theo chàng Lấy ai chầu chực thánh hoàng quốc gia Phòng khi thiếp ở lại nhà Một mình thân thiết biết là làm sao ? BK Cây cao bóng cả duyên mòn Ước gì tôi được chồng con với người Có anh như đũa có đôi Vắng anh em vẫn ngậm ngùi nhớ thương Khối tơ vương , ruột tằm vấn vít Bởi ông trăng già Nguyệt Lão chưa xe Quan tướng nghe hiệu lệnh thì về Chữ dục đã vậy chữ tuỳ làm sao ? Muốn cho đông liễu tây đào Cảnh sầu thê thảm , lẽ nào thiếp mang Phòng khi lỡ bước theo chàng Lấy ai chầu chực thánh hoàng quốc gia Phòng khi thiếp ở lại nhà Một mình thân thiết biết là làm sao ? Cây cao bóng mát chẳng ngồi Em ra ngoài nắng trách trời không râm. |
Cây tre non chẻ lựa , chàng ơi ! Thiếp phải lòng mặt chớ cười thiếp chi Dẫu ai thì cũng một thì Sớm non thấy mặt , hôm về nhớ thương Ruột tằm nên mới tơ vương Đã trót dan díu thì thương nhau cùng. |