Bài quan tâm
Trời ơi , bây giờ tôi mới biết những thằng rượu chè be bét , những thằng trác táng trụy lạc , giặc coi như là dân " bồ bịch , của nó đấy ! Thằng Việt gian trải một tấm bản đồ ra bàn , hỏi tôi : đây là con kênh gì gì , con rạch gì gì , xóm này là nhà ai , nhà ai... Cha chả , mình đã lỡ nói mình là dân xã này , mà bảo không biết thì nó đánh tan xác. |
Chao ôi , mệt quá , người đàn ông mệt quá ! Đã mệt vì kiếm tiền , lại mệt v trác táng 'ng , mệt vì nịnh bợ , ví chăng có thấy gió xuân lay động cành hoa , long lanh cặp mắt của người vợ nao nức niềm trăng ý nhạc thì cũng đành phải uống thêm vài ly rượu ngâm hổ cốt , tắc kè và rất nhiều khởi tử...Yêu thương không còn là một nghệ thuật , không còn là làm thơ có bằng , có trắc , có vần , có điệu. |
Mà để làm gì ? Chỉ là để tỏ rằng mình là những người văn nghệ bị đời bạc đãi nhưng nọ cần ai cả , mục hạ vô nhân… Quan niệm đời một cách sai lầm như thế , chúng tôi tuy vậy vẫn tự cao tự đại và thỉnh thoảng lại lên cái mặt sầu đời , bỏ cả lễ giao thừa , đi một mình ở ngoài đường để suy tư , và suy tư mãi chẳng thấy tòi ra cái gì thì tìm một cái gi trác táng ng để liều thân hoại thể. |
Tóm lại , bản lai lịch của thị trấn Đông Hà không hề có tuổi thơ , chỉ có những ngày sơ khai kham khổ rồi đánh đùng một cái là tuổi làm duyên làm dáng , là một thời ăn cho trác táng 'ng và lao ầm ầm trong cõi cát bụi đua chen. |
Đã gần ba mươi tuổi rồi , ăn chơi trác táng cũng chán chường rồi , giàu nghèo cũng nếm đủ mọi mùi món rồi , chừ thfi cần có căn nhà của riêng mình , có một hộ khẩu tồn tại như bao nhiêu con người khác. |