Bài quan tâm
Đã lắm lúc , Chương tự lấy làm đáng tức cười và toan đứng dậy chào bà phủ để đi về , thoái thác là mình nhức đầu. |
Tuyết nhớ lại những câu chuyện của Chương trong mấy ngày trời mà phải tức cười . |
Chàng khẽ hỏi Liên rằng : Anh ấy hôm nay làm sao vậy ? Liên chép miệng , khẽ đáp : Chả biết anh ấy chiêm bao chiêm biếc những gì rồi sinh ra thế này ! Nghe tiếng vợ và bạn thì thào nhưng không rõ là chuyện gì , Minh lại càng tức tối , cằn nhằn bảo vợ : Khách đến chơi mà sao không có đèn đóm , để tối ‘Mò’ như thế này ! Thấy Minh nhấn mạnh chữ ‘mò’ , Văn không khỏi tức cười , song vẫn bình tĩnh nói : Thôi ! Có trăng cũng đủ rồi anh ạ ! Nhưng Liên vẫn ngoan ngoãn vào trong nhà đem cây đèn ra thắp. |
Trông cả hai thật trâng tráo , và tức cười vô cùng. |
Ðó là một vở kịch rất hay , rất tức cười , rất lương tâm nữa của ông Huỳnh , một sinh viên trường Thuốc , soạn rất công phu , xin các ông , các bà , các cô thế nào tối nay cũng lại nhà hát tây lấy vé vào xem hát. |