Bài quan tâm
ăn chỉ cười mà tìm lời an ủi : Chị đừng kết luận sớm như thế ! Biết đâu là anh Minh nói thật thì sao ! Nhưng sao lại đi với một người đàn bà ? Chị rõ khéo đa nghi ! Ông bác sĩ nào mà chả có vài nữ khán hộ (y tá) ! Liên ngơ ngác không hiểu. |
Ra đến đường , Minh giơ tay ra bắt , Văn liền gạt đi , nói : Làm gì mà anh vội thế ! Anh em lâu ngày không gặp chẳng lẽ không đi chơi được với nhau một lát , nói chuyện ít câu sao ! Minh không có cách nào từ chối được , chàng chỉ than thầm : “Khổ rồi ! Thế nào bạn mình cũng giảng đạo đức cho mình nghe thôi !” Nhưng trái với sự tiên liệu của Minh , hai người đi chung đến cả nửa vòng hồ Hoàn Kiếm mà văn chỉ nói toàn đến chuyện văn chương viết lách mà thôi. |
Dân dã , tầm thường , ngầu đục bụi bậm , bám sát vào mặt đất – cái cách ăn uống và nói chung là cách sống của chúng tôi đã thế thì văn chương của chúng tôi như thế , có gì trái quy luật đâu mà ngạc nhiên ! So với chúng tôi , Nghiêm Đa văn chỉ trắng trợn hơn tí chút , bất cần hơn tí chút chứ anh cũng là sản phẩm của hoàn cảnh như tất cả chúng tôi vậy. |
Từ năm 2005 đến đầu năm 2015 , ông cho ra mắt gần 20 tác phẩm gồm : tiểu thuyết , truyện ngắn và tản văn chỉ duy nhất một đề tài Hà Nội. |
Từ chối hết cả những lời mời mọc ân cần của vợ hỏi ăn cơm hay là ăn cháo hay là dọn rượu , Lý văn chỉ nằm ngửa nhìn thượng lương nhà , tay trái vắt lên trán , có chiều tư lự không cùng. |