Bài quan tâm
Đặt ly cà phê xuống bàn , Nhung nhìn bóng Mạc phản chiếu trong gương gườm giọng hỏi : Ắt hẳn mày lại lôi thôi gì với anh ấy rồi phải không ? Mạc quay lại lắc đầu nói : Không ! Cháu nào có lôi thôi gì đâu ! Nhung nói như mắng nhiếc : Mày ác lắm kia ! Tao còn lạ gì ! Ô hay ! Sao dì cứ mắng cháu hoài vậy ? Cháu nào có ác ý gì ? Cháu chỉ kể chuyện 50 bạc cho anh ấy nghe thôi chứ có làm gì đâu ! Biết ngay mà ! Mày thật ác kinh khủng ! Vậy mày có biết anh ấy đi đâu không ? Cháu đưa xấp tiền cho anh ấy. |
Mày cũng chết đi cho rảnh mắt tao : Tao không muốn có thằng con bất hiếu bất mục như mày ! Yêm rùng mình sợ hãi vì như đoán thấy trong cặp mắt thù oán của mẹ , cái ác ý ghê gớm của một người đàn bà tàn nhẫn. |
Nó nói vậy nhưng chẳng có ác ý gì đâu. |
Nhưng còn một việc nữa làm cho Xuân Diệu chết đi sống lại tôi đoán thế do một ác ý , mà nhiều bạn bè của Xuân Quỳnh , trong đó có người viết bài này , xúi bẩy Xuân Quỳnh làm : Đó là không chỉ gửi riêng lá thư cho Xuân Diệu , vì làm thế , có thể tạo cơ hội cho Xuân Diệu tránh đòn tức là giấu biệt thư đi không cho ai biết. |
Cô chỉ khẽ mỉm cười thay cho lời chào , vẫn cái cười khinh bạc nhưng không hề ác ý . |