Bài quan tâm
Chàng lấy làm tức tối vì lẽ gì người mà chàng yêu nhất trên đời lại không có thể nào thành người bạn trăm năm của chàng được. |
Nhà em lại giàu có và em lại được cha mẹ nuông chiều , nên tuy năm ấy em mới mười sáu , nghĩa là hai năm sau , em đã đua ăn đua mặc chẳng kém một ai... Trong óc em chứa bao nhiêu hy vọng về tương lai , về một đời rực rỡ mà em sẽ cùng người bạn trăm năm cùng sống sau này. |
Ồ ! Coi vậy chứ không phải vậy ! Còn nặng nhọc hơn tập thể thao nhiều anh ạ ! Minh lắc đầu , đáp lại : Tại anh sinh trưởng nơi giàu có... Văn vội gạt ngay : Kìa , sao bỗng dưng bạn tôi lại giở khoa ‘triết học ba xu’ làm gì vậy ? Anh tính giàu có mà làm gì ? Người giàu có vị tất đã sung sướng ! Như anh thì còn thiếu một thứ gì ? Có trí thức , có bụng tốt , lại có người bạn trăm năm hết sức khả ái. |
Minh tò mò hỏi : Sao anh lại từ chối ? Vì tôi muốn chọn một người bạn trăm năm ý hợp tâm đầu. |
Muốn được như thế , không gì bằng có được một người bạn trăm năm và những người bạn tốt luôn luôn ở bên mình khuyến khích ta , an ủi ta những trong những lúc ‘đen tối’ , bị thất vọng... Văn bắt liền cơ hội khuyên : Nếu vậy thì anh càng nên trở về nhà... Minh ngắt lời : Không được ! Tôi còn phải tự bắt tôi chịu đựng thêm nhiều khổ sở ê chề đã. |