Bài quan tâm
Người vợ hiền biết ý chồng cứ phải nghĩ cách để thay đổi món luôn luôn cho cồng “dễ nuốt” : nay canh riêu cua , mai giò sống nấu với canh cải ngọt , mốt rau ngót nấu với trứng cáy ăn với cà… nhưng ta cứ phải thành thực nhận rằng ở Hà Nội , vào những buổi chiều tháng năm “đứng gió” người sang kẻ hèn đều có thể tự tạo một cái thú vô cùng thanh lịch mà ít đồng tiền : ấy là ăn bánh tôm ở trên hai bờ cỏ đường Cổ Ngư. |
Bánh đây l bánh tôm ôm – nhưng kỳ lạ lắm cô Năm à : nói cô đừng buồn , chớ thực quả là tôi thấy cái bánh tôm chiên bán ở tiệm , ở quán , ở chợ trong mười một quận đô thành nó vẫn thế nào , chớ không như cái bánh tôm ở đường Cổ Ngư Hà Nội. |
Cái bánh tôm chính cống ở Hà Nội không có khoai lang tẩm bột đánh với trứng vịt rắc lên trên , mà là thứ bánh chỉ hoàn toàn có bột và tôm thôi , ăn vào không ngán mà lại thm , chấm với xì dầu , giấm ớt , ngon không chịu được. |
Anh muốn ăn chiên già hay chiên non , tuỳ ý ; nhưng chiên già hay chiên non cũng vậy , ăn cái bánh ấy , tôi đố người nào lại không da diết nhớ lại lúc còn đi học , kẹp cái cặp vào hai đùi , đứng ăn hai ba xu bánh tôm như thế và húp xì dầu giấm bao nhiêu cũng chưa thấy “đã”. |
Cái bánh tôm ấy , ăn không cần kèm các thứ rau , đã ngon rồi. |