Những bước đi ngập ngừng nhưng vẫn hạnh phúc hơn rất nhiều so với thời gian giãn cách tất cả ở yên trong nhà , thiếu hàng hóa , thiếu ăn , thiếu sự chăm sóc ở các khu cách ly ; mà đầy nghi kỵ khi ai cũng là F0 , ai cũng là nguy cơ đỏ khi đi từ vùng dịch , bị bắt nhốt , giam lỏng , kỳ thị…
Sự thay đổi đó là mấu chốt , khi tư duy chống dịch không bị máy móc như ban đầu , khi rốt cuộc người ta cũng hiểu ra – Covid chẳng phải là hàng rào ngăn cách con người với con người , là chỉ thị này chồng lên chỉ thị kia mà chẳng giải quyết gì được , là sự bất lực của lao động hồi hương khi không có chính sách hợp lý giữ họ lại , là sự giam hãm con người trong chính gia đình mình gây nên những câu chuyện bạo hành nhức nhối. |