Bài quan tâm
Lời bất hủ ấy ở trong bản Tuyên ngôn Độc lập năm 1776 của nước Mỹ. |
Bà huyện Thanh Quan đi qua đèo Ngang lúc chiều tà đã cm hái nên những vần th bất hủ hủ. |
Như con sông Danube chẳng hạn , đã đi vào những bài ca bất hủ , chảy qua bao thành phố nên thơ. |
Ai thích cay , ăn vài miếng lại cầm cái cuống xanh của một trái ớt đỏ , cắn một chút , một chút thôi , rồi vừa ăn vừa suy nghĩ thì mình dù lãnh đạm với cuộc đời đến bực nào cũng phải thương hại cho những ai không biết thưởng thức mùi thịt chó ! Tài thế , sao mà cứ cái thịt ấy làm món gì ăn cũng cứ ngon ở Có thể anh không thích tái chó , đuểnh đoảng với món nem chạo , thấy món cari chó cũng ngon nhưng không thú vì nó không được thuần túy Việt Nam ; nhưng đến cái món dựa mận thì nhất định cả trăm người ăn thịt chó đều phải công nhận đó là một món ăn... bất hủ ! Chẳng biết ông tổ nào nhà mình , trong một phút xuất thần , lại nghĩ ra một món kỳ tuyệt đến như thế được? Tôi dám nói quyết với các anh rằng có nhiều lúc ngồi thưởng thức món đó , tôi đã từng ví với bản nhạc "Le Danube Bleu" của Johan Strauss(1) , nó dìu dặt , khoan thai , cuồn cuộn một cách êm dịu , có đôi khi lại như nhảy nhót lên trong ánh sáng. |
Các ngài cứ tưởng tượng ra hộ hai cô con gái còn trẻ , rất đẹp , răng trắng như ngà , mình mẩy là những các công trình của những đường cong bất hủ , tự nhiên y như đầm , và hay nói , và hay cười , và ngây thơ một cách lẳng lơ , hoặc là lẳng lơ một cách ngây thơ , ca cải lương não bậc nhất , mà lại bảo các ngài như ôm lấy người ta , một tay vòng trước ngực , một tay giữ chỗ dưới sống lưng để giữ vững hộ những bộ phận của cái... xe đạp , cho người ta vừa tập đi xe và thỉnh thoảng lại ngã vào lòng mình một cách dễ chịu ! Lần đầu phải ra giữ xe đạp cho cô Tuyết cô chị Long đã đỏ bừng mặt lên. |