Bài quan tâm
Nàng nghĩ đến biết bao nhiêu sự sung sướng nó đợi nàng ở những nơi đâu đâu , mà nàng không bao giờ đi tới , bị những dây vô hình rất chặc nó giữ nàng ở lại đây , không tài nào thoát ly được. |
Ông giáo chặc lưỡi , buồn rầu hỏi : Không kịp. |
Năm Sài Gòn chặc lưỡi , ngồi xệp xuống sàn lạnh hơn ướp nước đá , dựa lưng vào góc tường. |
Năm chặc lưỡi : Chà ! Cứ để anh đón thầy lang cho mình , nhỡ " lộ " thì anh nhận hết là cùng... Bính lắc đầu : Em van mình ! Nghe em ! Dứt lời , Tám Bính nương nhẹ nhẹ cánh tay trái lên , đưa mắt nhìn bàn tay bị kẹp xe dập nát cụt mất quá nửa , nhức chói trong một lượt tàn giấy bản và hai lượt vải mỏng. |
Thấy thế , Năm Sài Gòn chặc lưỡi bảo Hai Sơn : Về đi " dọc " đường này nếu không có Tám Bính tôi đến bó tay mất ! Năm phải phục thầm Tám Bính những khi Bính bình tĩnh suy tính rất chóng trong các cơn nguy hiểm. |