chính danh |
dt. Tên thiệt: Phải gọi chính-danh mới biết mà lên tiếng chớ! // (R) Tiếng dùng đúng nghĩa, đúng chỗ, đúng người, một học-thuyết của Khổng-tử, chủ-trương đại-nghĩa tôn-vương, bài-xích sự tiếm-việt của chư-hầu, cốt mưu cuộc thống nhứt quốc-gia bằng cách khiến thực cho đúng với danh: vua phải vua, tôi phải đạo tôi, cha phải đạo cha, con phải đạo con. |