Bài quan tâm
Buồn chi cơn cớ mà buồn Nước khe chảy xuống ngọn nguồn khúc sông. |
Ngay đến cái thân mình , bình thường chẳng làm sao , vậy mà không hiê cơn cớ ớ nào thấy gió thu về xào xạc ngoài hiên mình cũng tự nhiên thấy thương cho thân thể và bâng khuâng buồn nhớ. |
Tết ở đây thiếu gì vải lụa của Thái Lan , Đại Hàn , thiếu gì đồ ăn thức uống của Nhật , của Mỹ , thiếu gì trái ngon , gái đẹp “lô can” , như cơn cớ ớ làm sao mỗi khi có sự giao tiễn đôi mùa thì lòng lại hướng về quê cũ xa xưa , mơ lại ngày nào cùng vợ đi mua đôi ba chậu cúc vàng , quất đỏ , rồi về ăn quấy quá cho xong để lại đi ù lên Ngọc Hà mua mấy cánh mẫu đơn về để cắm bình , không quên vài tấm giấy đỏ để gói tiền mở hàng cho trẻ , một chai Mai Quế Lộ hay Sử Quốc Công , hai vợ chồng đi dưới mưa riêu riêu dặn nhau phải nhớ mua một hộp trà Thiết Quan Âm vỏ thiếc và xẻ vài chai rượu nếp cẩm hạ thổ từ tháng tám ! Nhớ lại như thế thì quên làm sao được vào những ngày hai mươi bốn , hai mươi lăm vợ thức từ bốn năm giờ sáng , khoác một cái áo lạnh trên mình ngồi giữa sập sắp xếp các món đồ đem đi biếu tết những bạn bè thân thiết. |
Cũng đất lửa chứ có phải vừa đâu , so với cánh bộ đội Tây Bắc chúng tôi , ai khổ hơn ai mà cũng là ai có thực tế hơn ai thật không dễ dàng phân định , có lẽ vì thế , mà cũng như chúng tôi , cái cơn cớ để lao đầu vào viết lách ở Văn càng mạnh. |