Bài quan tâm
Đột nhiên , nàng hỏi Chương : Nếu em nhận lời ăn cơm với anh thì anh sung sướng lắm sao ? Trời ơi ! Em còn phải hỏi điều đó ? Tuyết cười ngất : Nếu anh sung sướng thì chắc anh không khổ , mà trước anh khổ là vì anh không sung sướng , phải không ? Rồi như điên rồ , nàng vừa nhảy vừa hát theo điệu Bình bán : Quand je suis heureux , Je ne suis pas malheureux , Quand je suis malheureux , Je ne suis jamais très heureux Heureux et malheureux Sont deux choses différentes Comprenne qui veut Comprendre Car je ne chanterai plus... Nghe Tuyết hát , Chương cười vang : Thôi lại ăn cơm đã. |
Tuyết cười ngất , quên cả sự buồn rầu khi nãy. |
Tôi có ngờ đâu một người như anh đang thương yêu tha thiết giới bình dân mà chỉ vì mới nếm qua cái thú nhục dục của đám trưởng giả đã biến tư tưởng của anh thành trưởng giả ! Minh cười ngất , nắm lấy tay bạn : Tôi mù thì anh và vợ tôi đã hết sức nâng đỡ , tìm đủ mọi cách lấy lại ánh sáng cho tôi. |
Khốn nạn ! Ông lão bộc còn chưa rõ tình cảnh ra sao ? Lấy tiền đâu mà uống thuốc ! Ông Hạnh sau nghe chừng như cũng hiểu , thì thầm hỏi : Thế ông Tham ! Ở đâu ? Mai cười ngất đánh trống lảng , quắc mắt nhìn ông Hạnh , rồi trỏ tay vào Huy có ý bảo đừng nhắc đến cái tên Lộc ở trước mặt em. |
Nga thích chí cười ngất : Chị vẫn còn nghịch ngợm đáo để như xưa... Kìa chị trông xe trường Thuốc. |