Bài quan tâm
Ðến nhà có đứa đầy tớ gái phải lòng giai , họ cũng dị nghị... họ cũng cho là mình phạm tới luân lý nữa là ! Bao giờ cho họ hiểu tới tự do , tới danh dự cá nhân ! Mai mỉm cười bảo em : Nhưng mà , em ạ , bức thư của chị Diên đã làm cho chị tỉnh ngộ... Bây giờ thị chị thực đã dứt được tình yêu , vì chị trông thấy , chị nhận biết chắc chắn rằng ái tình của Lộc nếu Lộc quả vẫn yêu chị như lời bà Án nói , còn phải thuộc quyền một người thứ ba , một người thứ tư nữa thì dẫu sao cũng không nên tưởng tới , chỉ nên coi như nó đã chết hẳn rồi , chết hẳn rồi trong trái tim đau đớn... giữa lúc đầu xanh... nửa chừng xuân... Mai bỗng ngừng lại , cất tiếng cười , cười khanh khách , cười rũ rượi , cười chảy nước mắt , khiến Huy ngồi ngắm chị lấy làm lo lắng thương hại , và Ái cũng hoảng hốt ở sân sau lưng chạy lại hỏi : Cái gì thế mẹ ? Mẹ cười cái gì thế ? Mai cúi xuống ôm con vào lòng , rồi vừa hôn vừa nói : Bây giờ tôi mới tỉnh giấc mộng ngày xuân. |
Trời ơi ! Chỉ là cái đầu xanh ngọ nguậy trên cái thân mình trọc lông lốc. |
Con đầu xanh tuổi trẻ không biết gì. |
Dưới cái màn trời triền miên những kinh động ngờ sợ , ánh sáng tối và ẩm ướt của rừng tị nạn đổ xuống một cái đầu xanh đang ngậm chùm tóc mới vừa tơ mà đã nhuộm màu tang. |
Cái hàng rào sĩ tử có dủ các hạng tuổi từ một cái đầu xanh mặt trắng cho đến một chòm tóc bạc , một lớp da mồi đã bị xé thủng. |