Bài quan tâm
Chàng thấy trong người vui buồn lẫn lộn , buột miệng than : Chỉ có một mình tôi mà làm phiền đến bao nhiêu người ! Văn giả lả làm như không hiểu , vờ hỏi : Anh làm phiền cho ai thế ? Thôi , anh đừng có giấu giếm lòng tốt của anh nữa đi ! Tôi còn lạ gì ! Chỉ vì tôi mà anh xin ra ở ngoài đó thôi ! Anh làm thế thật cao cả , nhưng khổ tâm tôi lắm ! Ai bảo anh thế ? Cứ giả sử là tôi ở trong trường đi. |
Chàng tự nhủ , cũng như tự trách : Mà mình có ra gì đâu cơ chứ ! giả sử như họ thế nào với nhau đi chăng nữa thì cũng chỉ là lỗi tại mình thôi , còn trách ai được ! Mà Văn xứng đáng làm chồng của Liên hơn mình nhiều ! Minh rút khăn tay lau nước mắt vì mủi lòng. |
iả sử như những lúc đó Văn gợi ý tỏ tình cùng Liên thì thật chưa biết chuyện sẽ đi về đâu... Thấy Liên vẫn im lặng không trả lời , Văn lại hỏi : Thế nào hả chị ? Được rồi , vậy mai đi tìm anh ấy nhé ? Văn vui mừng ra mặt : Có thế chứ ! Nhưng tại sao ta không đi ngay bây giờ có hơn không ? Liên nghĩ đến những lời ‘hăm dọa’ của Văn mà lấy làm lo sợ cho chồng nên nàng chịu nghe theo lời Văn đi với chàng tìm chồng. |
Ông giáo có hối tiếc gì đâu ? giả sử có một phép lạ nào cho phép ông được sống lại một cuộc đời khác ngay từ đầu , ông không ngần ngại lặp lại những điều ông đã sống. |
Biết bao người khổ sở , bỏ xứ kiếm ăn , xiêu tán lên tận đây , vì ai ? Vì giáo mác , voi ngựa , quan quân chúng nó ! giả sử mình đủ sức dẹp được chúng nó , thu hết voi ngựa , giáo mác , chuyện này con nghĩ không phải khó nhưng cũng không phải dễ , giả sử mình đánh bạt quân triều , đuổi hết được lũ chức sắc đi , lúc đó mình làm gì nữa ? Lại dùng giáo mác đó dí vào lưng vào cổ dân đen để bắt nộp thuế à ? Lại dùng voi ngựa đó để xênh xang cho sang trọng à ? Bây giờ , thiên hạ sẽ nghĩ : ờ , tưởng có gì lạ , hóa ra chỉ thay người đóng tuồng mà thôi. |