Bài quan tâm
Thân phận đã tủi nhục như thế mà không biết , lại còn hợm mình làm cao. |
Sau này , lớn lên một chút , đi học Tây , tôi lên mă hợm +.m , coi thường những tranh ấy và cho là “quê một cục” vì hàng ngày học sử Hy Lạp , tôi thường thấy những bức hoạ của Gauguin , Léonard de Vinci… và tôi nghĩ rằng tranh như thế mới là tranh , vẽ như thế mới là vẽ , chớ cứ quanh đi quẩn lại chỉ có mấy chú chuột thổi kèn tàu , Chức Nữ mặt méo xẹo , mà lại có đuôi gà , cóc đi học quạt lò mà cái ấm lại to hơn cóc… thương làm sao cho nổi ! Ấy là cái lúc tôi lai Tây , học sử địa “Nước tôi tên là xứ Gaulle , tổ tiên tôi là người Gaulois” và tôi tưởng rằng cái quan niệm mới mẻ ấy sẽ cứ tồn tại mãi , rồi trưởng thành , rồi già nua trong đầu óc tôi như thế mãi. |
D) ! Cuốn tiểu thuyết còn mới nguyên mà mình đã xé mấy chỗ chú thích như thế ! Thế mới biết cái khoe khoang hợm hĩnh nhiều khi làm cho người ngoài tức lộn ruột lên ! Vẫn chưa thấy thư Như Anh gì cả. |
Những tính xấu không thể tha thứ được ở người này là sự hợm mình ở người khác là lòng đố ky , ghen ghét Ở người kia là cái giọng nói cố ra vẻ hùng hồn Tất cả những cái đó khiến mình cảm thấy con người có vẻ gì giả tạo Nghi ngờ , và nghi ngờ mãi. |
Trong lúc thân tình , một lần Nguyễn Khải nửa đùa nửa thật tâm sự với tôi : "Các bố trẻ bây giờ không quen nổi tiếng , nên vừa được người ta để mắt tới là cong cớn hợm hĩnh trông rất buồn cười. |