Bài quan tâm
Không phải là thi sĩ , nhưng vào những buổi chiều tháng mười một ở Hà Nội , người nào cũng muốn làm thơ : trời lạnh có gió mưa , nghe tiếng rao sì cốc bểu là một loại bánh cuốn hấp , người ta cũng thấy có một cái gì gợi cảm ; cái xe tay trùm áo tơi cánh gà cũng có thể là một đề tài để cho người đa tình suy nghĩ hay một cái quán bên đường he hé mở để cho người đi qua nghe thấy một cái lò than hồng tráng bánh cuốn có mấy người ngồi ăn trong làn khói mờ mờ như sương cũng có thể làm cho ta tưởng tượng bao nhiêu cuô hợp hoan oan chờ đợi… Rét lắm , anh ơi , thôi đi về , anh nhé. |
Trong bánh khoái nóng hổi , người ta cắt mấy miếng bánh giầy Mơ : trộn đều lên cho bánh khoái và bánh giầy hợp hoan với nhau rồi ăn , ta vừa thấy vui mắt (vì đậu vàng nổi lên như vị sen trong một cái ao trắng muốt) mà lại êm giọng , ngầy ngậy như mùi da thịt một đứa trẻ bụ bẫm , và bùi một cách thanh thanh. |
Chiêu Hiện mặc đồ lễ... ra xin với quan khách chỉ nên vui nhộn đến đúng giờ tý thôi , nếu có bụng chân thành muốn nghe những tiếng thương xót của hòn đá "nó là cái cớ đẹp của buổi hợp hoan này". |
Làm cung hợp hoan . |