Yêu hoa sầu đâu không để vào đâu cho hết , nhớ hoa sầu đâu ở quê hương ta không biết mấy mươi ! Người mắc bệnh lưu lý đã xa cách phần tử mấy chục năm rồi mà lạ thay sao cứ đến tháng ba , nhớ đến sầu đâu mình vẫn cảm như còn thấy thoang thoảng đâu đây một mùi thơm mát mẻ , dịu dàng , mát mẻ còn hơn cả hương cau , mà dịu dàng có khi hơn cả mùi thơm hoa mộc ! Mùi thơm huyền diệu đó hoà với mùi của đất ruộng vấy vỡ ra , mùi đậu giã mà người nông phu đi hái về đem về phơi nắng , mùi mạ non lên sớm xanh màu hoa lý và đẹp như những bức tranh lập thể , mùi khoai sắn , mùi rau cần ở các ruộng xâm xấp nước đưa lên … bao nhiêu thứ đó , bấy nhiêu thương yêu…có phải đã có một lúc anh cảm thấy như ngây ngất , như nhức đầu , như say một thứ men gì phải không ? Anh cứ muốn lạc bước đi như thế mãi để uống cái hương thơm của quê hương vào tận tâm can tì phế. |