Bài quan tâm
Mười tám , mười chín năm rồi… Bây giờ , ở miền Nam , người li hương nhở đến vợ , nhớ đến con , đến chảu làm thế nào mà quên được những buổi tối tháng mười ở Bắc có gió bấc thổi lành lạnh , có mưa rơi rầu rầu , ai đi đâu , ai làm gì cũng cố phiên phiến để về cho sớm quây quần với nhau chung quanh cải bàn ăn , dưới một ngọn đèn hồng ấm áp ? Lúc ấy , trời bắt đầu rét , gió bấc bắt đầu thổi , người ta chưa quen với khí hậu nên cứ chiều đến , lúc lên đèn ăn cơm thì gia đình sum họp đầy đủ , người lớn trẻ con , mỗi người có vài ba câu chuyện nói với nhau , hưởng cái thú vu ích kỉ ỉ là sống đầm ấm trong khi ở bên ngoài có những người hối hả bước mau dưới trời mưa để về nhà. |
Có anh sẽ bảo : “Nói giọng gì mà nghe thấy cái thó ích kỉ ỉ nó thấm vào đến tận xương , tận tuỷ ! Thế chú mày không biết rằng ở quê cày bừa gặt hái vất vả , người nông dân chính vào cái cữ này khổ cực vô cùng , không mở mắt được , có khi phải làm việc suốt đêm đến sáng ?” Đương nằm làm một điếu tự tay em tiêm “trôn quýt” đưa mời , mà nghe thấy ông bạn nói thế , ai mà không cảm thấy như bỏ cục tuyết vào cổ áo làm tê dại cả xương sống , xương sườn. |