Bài quan tâm
Canh đã thâu , trống lầu giục thúc Không đành cách bức Trăm điều uất ức , nói chẳng hết lời Đôi ta chưa thoả dạ , trách ông Trời vội bình minh Chẳng chi đâu gấp Em đừng ôm ấp chứa chấp cái khối sầu Đạo vợ chồng là đạo dài lâu Bữa ngày chi đó sao nỡ trách Trời cao dứt tình ? Canh hãy còn khuya , đường về thăm thẳm Đôi ta xứng đôi như kép gặp đào Hát chơi giải muộn , lẽ nào làm ngơ. |
Nghề nghiệp của tôi mà ! An thấy lạ vội hỏi : Nghề nghiệp ! Chẳng lẽ chú là kép hát ? Vâng. |
Trước kia tôi là kép chính của một đoàn hát bộ. |
Mịch lại hỏi : Cháu là kép Mịch đây mà ! Tên kép chuyên đóng vai Lữ Bố , ngài còn nhớ không ? Trước kia mỗi lần vợ chồng cháu được hát hầu ngài , chúng cháu được ngài thưởng biết bao nhiêu thẻ ! Ngài nhớ không ? Đầu gối Lạng tự nhiên nhũn ra , và dù hắn không muốn , không bao giờ muốn , hắn quỵ xuống , hai tay chống trên mặt cỏ cũng như một người sụp lạy. |
Hình ảnh cuối cùng hắn còn thấy được trước khi vạn vật nhòe nhoẹt quay đảo , là đôi mắt đỏ ngầu , nụ cười tê tái của người kép hát. |