Chị vật vã , đã có lúc ngất đi và tiếng đã khản , chị vẫn kêu van thống thiết ”ối cha ơi , cha chết đi , con lớn con bé của cha biết trông cậy vào ai , cha ơi ời...” ”ối cha ơi , từ nay các cháu của cha biết tìm đâu thấy ông , để ông dạy bảo các cháu lớn khôn như ông đã nuôi dạy con cái , có đi đến chân trời góc biển nào cũng không thua anh kém chị... cha ời...” ”ối cha ơi , mới trưa hôm kia con hỏi cha có thèm của ngon vật lạ gì con hầu cha , cha bảo con rằng cha đã đầy đủ rồi bây giờ cha đã bỏ chúng con , bỏ đàn cháu thơ dại , cha đi đâu rồi cha ơi...” Tuyết cũng là người khóc ”thường trực“ cùng chị cả. |