khi |
Hồi, lúc, buổi: Khi xưa, khi nay. Văn-liệu: Khi nên trời cũng chiều lòng. Chú khi ni, mi khi khác. Khi vui thì vỗ tay vào, Đến khi tẻ ngắt thì nào thấy ai. Khi nên phung phá cũng nên, Khi suy dẫu khéo giữ-gìn cũng suy. Khi lành không gặp khách, Khi rách gặp lắm người quen. Anh hùng gặp phải khúc lươn, Khi cuộn thì ngắn khi vươn thì dài. Bóng trăng khi khuyết khi tròn. Khi vào dùng-dằng, khi ra vội vàng (K). Còn ra khi đã tay bồng tay mang (K). Khi khoé hạn, khi nét ngài, Khi ngâm ngợi nguyệt, khi cười cợt hoa. Khi gió gác, khi trăng sân (K). Có khi gốc tử đã vừa người ôm (K). Miếng khi đói, bằng gói khi no (T-ng). |