Bài quan tâm
Loan ngồi dựa vào thành ghế , có dáng mỏi mệt , hai con mắt lờ đờ nhìn lên ảnh Dũng treo trên lò sưởi. |
Nàng thở dài , bế con ôm ghì trong lòng , rồi thờ thẫn ngồi dựa lưng vào tường , mắt lờ đờ , mơ mộng và miệng sẽ hát ru. |
Trông đứa bé xanh như tàu lá , hai con mắt đen quầng , lờ đờ... Khốn nạn , không biết người ta làm thế nào mà nó đến nỗi thế được. |
Nhìn Loan thu hình trước lò sưởi , hai con mắt lờ đờ nhìn lửa cháy , Thảo không thể không nhớ lại mấy năm về trước đây , cũng một đêm mùa đông như đêm nay , Loan ngồi với nàng nói chuyện về Dũng ; nàng còn như nghe rõ bên tai câu nói rất buồn rầu của Loan : Em sẽ đợi... Năm năm qua... Loan bây giờ lại gặp một cảnh ngộ như trước , mà người Loan đợi trước kia không biết bây giờ Loan còn đợi nữa không ? Tò mò muốn biết , Thảo khơi câu chuyện hỏi lân la : Ngồi lại đây nhớ lại mấy năm trước... Kể lại cũng chóng thật. |
Minh suốt ngày vui đùa quá sức , chiều đến thấy mỏi mệt , ngồi thừ ra , con mắt lờ đờ , nhìn ra xa rồi lẩm bẩm nói một mình : Thôi chiều rồi ! Hết... Phương nghe tiếng bạn có vẻ buồn , lấy làm lạ , quay lại , thấy nàng đổi hẳn sắc mặt ! Em Minh , em làm sao thế ? Nàng cau đôi lông mày , mím môi , như cố nén lòng mình , rồi như không sao giữ nổi , hai hạt lệ long lanh rơi xuống má. |