Bài quan tâm
Trước thời thẹn với nước non Sau thời cay đắng lòng con đêm ngày Khi vui có bác mẹ thầy Cơn sầu em chịu đắng cay một mình Mang thơ ra dán cột đình Kẻ xuôi người ngược thấu tình em chăng ? Phong ba nổi giữa đất bằng Một dây một buộc ai dằng cho ra ! Thiết gì một cảnh vườn hoa Mà đem đầy đoạ thân ta thế này ? Biết chăng hỡi bác mẹ thầy Ngỡ rằng gả bán , hoá đầy thân con ? Bác mẹ già lơ phơ đầu bạc Con chàng còn trứng nước thơ ngây Có hay chàng ở đâu đây Thiếp xin mượn cánh chắp bay theo chàng. |
Ôi , cái địa bàn bằng quả trứng có cây kim đồng hồ quay quay chỉ về hướng bắc của anh Ba thủy thủ cho tôi năm ngoái , nó còn nằm trong ngăn kéo bàn học , bên cạnh hộp thuốc màu lơ phơ răng và xấp các pốt tan( Bưu ảnh) in đủ hình phong cảnh năm châu bốn biển... Tại sao tôi lại có thể quên cái " tài sản quí báu ấy của mình được ? Tôi đâm ra giận má tôi. |
Dưới ánh đèn lù mù ở bên ngoài qua kẽ liếp lọt vào , da dẻ nó hồng hào biến thành xanh trong xanh bóng ; mớ tóc đen láy , lơ phơ trở nên hung hung mốc mác khô cứng. |
Cặp mày lơ phơ trên đôi mắt nâu càng chau lại , nhưng giọng nói bà tôi lại trở lại nhẹ nhàng , ngọt ngào : Không ! Bà bảo thật mày đấy , nó không phải là con cậu mày mà là con thằng... Bà tôi ngừng lại , đăm đăm nhìn vào mặt tôi : Mày có biết thằng cai H. |
Trên bàn , chén trà lơ phơ khói. |