Bài quan tâm
Tôi nằm mà không tiếp được chuyện chị hay sao ? Vậy có chuyện gì vui thì kể cho tôi nghe nào ! Có phải... Một tiếng thở dài của Hồng làm Nga ngừng bặt , ngồi nhỏm dậy hỏi : Sao thế ? Hồng sao thế ? Hồng lảng ngay sang chuyện khác : Chết chửa ! Mãi sáu giờ năm mươi mới có xe hoả mà tôi cứ tưởng sáu giờ mười lăm , thành ra dậy sớm vô ích quá nhỉ ? Còn những một giờ nữa. |
Bao giờ cũng vậy , nghe tiếng chim hót như thế tôi cũng thức dậy , nhưng không mở mắt vội , cứ nằm mà nghe khúc nhạc của chim và tôi ưa nằm đoán một mình xem tiếng nào là tiếng chim sâu , tiếng chim khuyên , tiếng nào là tiếng chào mào , tiếng chích choè , và tiếng nào nữa là tiếng chim vu , bạc má… Không khí thanh bình lúc ấy hiện lên từ trong ngọn gió , từ tiếng động ở trong nhà , từ cái xẻng của người phu xúc đất dắt vào trong đường rầy xe điện cho đến cái tiếng chổi chà cán dài ngòng của người quét đường làm việc một cách thong đong , nhàn nhã. |
Lúc ấy , nằm mà lắng tai nghe những hạt mưa nặng hơn lúc ban ngày rơi lộp bộp trên mái ngói , người ta , dù hãy còn nhỏ nhít , cũng thấy buồn tê tê , nhưng buồn nhất đêm đông ở Bắc Việt là tiếng rao “giò giầy” và tiếng một người ăn mày từ ở tít đàng xa vọng tới , ví cái thân mình với con cá : “con cá nó sống vì nước , con sống về cửa ông cửa bà”. |
Có buổi , dạo ấy tôi mới chín tuổi , theo cha tôi đi bắt ếch nằm mà , ngồi chờ cha tôi dùng thuổng , móc , tìm và tận diệt , tóm từng chú ếch vàng ươm định ngủ đông , tôi chợt nghe thấy tiếng ì oàm rất lạ như có một con thú gì rất lớn kêu oàm oàm bên sông vọng lên. |
12.1971 Buổi trưa... nằm mà không ngủ được |