Bài quan tâm
Trúc ngậm ngùi nghĩ thầm : Kể cũng đáng tiếc , hai người sinh ra để sống với nhau , để yêu nhau... Chàng nói tiếp theo câu của mình cốt để an ủi Loan và Dũng : Không có gì cả , thế lại hơn. |
Nhà trên một ông cụ đi ra trạc ngoại năm mươi tuổi , râu đã lấm tấm bạc , vừa đi vừa nói : À , có phải bác phó Nghi đó không ? Sao lên chậm thế ? Nàng nhìn lại tôi , thấy tôi vẫn đứng ngậm ngùi với cái guồng tơ lấy làm lạ , liền nói : Thưa thầy cái người nào ấy , không phải bác phó Nghi đâu. |
Hai năm xa cách đã đủ làm phai nhạt sự nhớ nhung : Tuyết chỉ còn để lại bên lòng chàng chút kỷ niệm êm đềm như hương thuỷ tiên đượm mùi chè ướp , xa xăm như tiếng đàn nghe trong giấc mộng , không ai oán , tựa giọng cười vui tươi bên lò lửa đối với người khách qua đường... Hai năm ! Hai năm không tin tức... Không một bức thư ! Hay Tuyết chết ? Cái ý nghĩ Tuyết chết khiến Chương buồn rầu , ngậm ngùi thương kẻ phiêu lưu trên con đường mưa gió. |
Vì thế , nay thấy Minh lâm vào hoàn cảnh bơ vơ đơn độc , tứ cố vô thân , cả Liên và bà cụ đều ngậm ngùi thương xót , không quản ngại ngùng sang trông coi nhà đất hộ. |
Minh thở dài , nghĩ đến cảnh ‘không ngày không đêm’ của mình mà ngậm ngùi , ngao ngán. |