Bài quan tâm
Họ ngặt nghẹo cười , nàng như muốn chữa thẹn : " ấy , bây giờ bà cụ già nên đâm ra lẩm cẩm thế đấy ! Chúng mình ngày sau biết đâu rồi lại không quá ! ". |
Bà tươi cười ví thầm : " Một đêm quân tử nằm kề , Còn hơn thằng ngốc vỗ về quanh năm ! " Vừa dứt câu bà ngặt nghẹo cười , vừa vỗ vai bà Thân , vừa nói thầm bằng một giọng rất thân mật : Có phải thế không , cụ ? Bà Thân như đã siêu lòng , hớn hở đáp : Thì vẫn hay là thế. |
Trời ơi ! Thế ra còn những mười lăm tháng nữa... mười lăm tháng dài bằng mười lăm năm cho tôi đấy , cô ạ ! Mười lăm năm ấy biết bao nhiêu tình ? Ông Hàn tìm được câu Kiều nữa , lại đắc chí cười ngặt nghẹo . |
Nó là điềm báo như lời má tôi thường nói chăng ? Hay cái vật bé nhỏ , xinh xắn mang trong lòng nó mũi tên chỉ đường cho những kẻ viễn du không may lạc lối trong sương mù , bão tố , giữa rừng rậm , đồng hoang... từ khi cầm nó vào tay , số mệnh đã khiến cho tôi phải rơi vào cuộc sống lênh đênh này chăng ? Tôi nghẹo đầu vào vách , nhắm mắt lại , tưởng như nghe lại giọng hát quen thuộc của người thủy thủ trẻ đang vẳng đến từ một chỗ thẳm xa nào : “Xưa kia có một con tàu nhỏ Nó chưa hề lướt sóng ra khơi... Này hỡi những chàng thuỷ thủ Đang xông pha trên ngọn sóng cao vời. |
Đầu hơi nghẹo sang bên. |