Bài quan tâm
Bà Phán nguýt Loan : À ! Mợ nhất định... Bỗng Bích giơ tay kéo vạt áo lau nước mắt. |
Hình như chị Hảo với " người ta " không thể chịu đựng được nhau , nên hễ thấy mặt nhau là lườm , là nguýt , là tìm những câu bóng gió nói cạnh , nói mỉa nhau. |
Bà kia nguýt dài ngoảnh đi , rồi từ đó cho đến Hải Dương , bà ta luôn luôn nói chuyện với chồng về những việc đâu đâu làm như đã quên cô bán hoa giấy trong ngày hội Sinh viên. |
Bà phán đứng phắt dậy , nguýt dài chồng một cái : An ủi với chẳng an ủi ! Việc gì phải nhiêu khê thế ? Cứ bảo thẳng cho nó biết không được à ? Ông phán chau mày : Thì tôi đã bảo bà rằng tôi không muốn nhìn thấy cái mặt mếu máo , khóc lóc của nó mà lại... Bà cứ nghe tôi , cho nó đi Hà Nội với chị nó... để nó ở chơi với chị nó một tháng cũng được. |
Bà phán nguýt dài một cái : Quan lớn tính , chả dạy để nó thô bỉ hay sao ? Rồi quay sang phía bà phủ , tuy vẫn để ý đến ván bài , và vẫn không bỏ một nước ăn , một nước phỗng : Bẩm bà lớn , cháu còn dại lắm ạ , chẳng biết một tí gì , nên ông phán nhà tôi với tôi cứ lo sợ khi về làm dâu người ta , nó không chịu đựng nổi với mẹ chồng nó. |