Bài quan tâm
Lúc ấy , nằm mà lắng tai nghe những hạt mưa nặng hơn lúc ban ngày rơi lộp bộp trên mái ngói , người ta , dù hãy còn nhỏ nhít , cũng thấy buồn tê tê , nhưng buồn nhất đêm đông ở Bắc Việt là tiếng rao “giò giầy” và tiếng một người ăn mày từ ở tít đàng xa vọng tới , ví cái thân mình với con cá : “con cá nó sống vì nước , con sống về cửa ông cửa bà”. |